Anna Turner đặt góc nhìn từ hiện tại hướng về quá khứ, từ người phụ nữ trưởng thành ngắm nhìn lại những rung động thanh xuân – một góc nhìn chiêm nghiệm, bao quát và bao dung, để người đọc cảm nhận rõ năng lượng tích cực của tình yêu, dẫu có là yêu thầm đi chăng nữa. Đó là một loại tình cảm tuyệt vời.
Yêu đơn phương trong tiếng Anh là gì?
Trong tiếng Anh, yêu đơn phương là unrequited love, love one unrequitedly, one-sided love.
Ví dụ: She had a crush on her friend but loved him unrequitedly.
Tạm dịch: Cô phải lòng anh bạn của mình nhưng yêu đơn phương anh ấy.
Yêu đơn phương - nỗi buồn giấu kín
Yêu đơn phương là một trải nghiệm tình cảm đầy mâu thuẫn và phức tạp, khi một người dành tình cảm cho người khác nhưng không được đáp lại. Nỗi nhớ nhung, khao khát và hy vọng len lỏi trong từng khoảnh khắc. Dưới đây là một số đặc điểm thường gặp của người yêu đơn phương:
Luôn hướng về người ấy: Người đang yêu đơn phương thường dành phần lớn thời gian và suy nghĩ cho người họ thầm thương trộm nhớ. Họ âm thầm quan tâm, dõi theo từng cử chỉ, hành động và tìm kiếm cơ hội để tiếp xúc, trò chuyện.
Nuôi những mộng tưởng: Do không được đáp lại tình cảm, người yêu đơn phương thường vẽ ra những viễn cảnh đẹp đẽ về mối quan hệ với người ấy. Họ tự huyễn hoặc bản thân về khả năng được đáp lại. Từ đó chìm đắm trong những hy vọng mong manh.
Lo sợ và do dự: Nỗi sợ bị từ chối, tổn thương khiến người yêu đơn phương chần chừ trong việc bày tỏ tình cảm. Họ lo lắng đánh mất tình bạn, ảnh hưởng đến mối quan hệ hiện tại hoặc đơn giản là không đủ can đảm để đối mặt với sự thật.
Ghen tị và buồn bã: Khi người mình yêu dành tình cảm cho người khác, người yêu đơn phương sẽ cảm thấy ghen tị, buồn bã và hụt hẫng. Nỗi đau khổ âm ỉ len lỏi trong tim, khiến họ khó có thể tập trung vào bất cứ điều gì khác.
Hy sinh thầm lặng: Yêu đơn phương thường đi kèm với sự hy sinh thầm lặng. Người trong cuộc âm thầm quan tâm, chăm sóc và giúp đỡ người mình yêu mà không mong cầu điều gì. Họ chỉ mong muốn được ở bên cạnh người ấy, dù chỉ là trong vai trò một người bạn.
Hy vọng được hồi đáp tình cảm: Dù biết rằng tình cảm của mình có thể không được đáp lại, họ vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó được hồi đáp tình cảm.
Yêu đơn phương là một trải nghiệm có thể mang đến nhiều bài học quý giá. Tuy nhiên, nếu tình cảm này kéo dài và ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống, bạn nên cân nhắc để giải thoát bản thân khỏi những hy vọng mong manh. Hãy hướng đến những mối quan hệ có thể đáp lại tình cảm của bạn một cách chân thành.
Khi đối mặt với tình cảm đơn phương, bạn có thể cảm thấy bối rối, hụt hẫng và không biết nên làm gì. Tuy nhiên, vẫn có những cách để bạn vượt qua giai đoạn này và hướng đến những điều tốt đẹp hơn trong tương lai.
Chấp nhận thực tế: Việc đầu tiên và quan trọng nhất là cần học cách chấp nhận tình cảm của bạn không được đáp lại. Đây là một điều khó khăn nhưng nó sẽ giúp bạn tỉnh táo hơn. Hãy cho phép bản thân được trải qua những cảm xúc thất vọng nhưng đồng thời cũng phải mạnh mẽ để bước tiếp.
Chia sẻ với người khác: Việc chia sẻ tâm tư, tình cảm với những người bạn tin tưởng, chẳng hạn như bạn bè, thành viên gia đình hoặc chuyên gia tâm lý sẽ giúp bạn giải tỏa bớt những cảm xúc tiêu cực và nhận được lời khuyên hữu ích.
Tập trung vào bản thân: Thay vì dành toàn bộ thời gian và suy nghĩ cho người không yêu mình, hãy tập trung vào yêu bản thân và những điều mà bạn yêu thích. Hãy dành thời gian cho những đam mê của bạn, tham gia các hoạt động xã hội hoặc học hỏi những điều mới. Khi bạn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, bạn sẽ dễ dàng vượt qua nỗi buồn trong tình yêu hơn.
Giữ khoảng cách: Nếu có thể, hãy hạn chế tiếp xúc với người bạn yêu đơn phương. Việc này sẽ giúp bạn giảm bớt những suy nghĩ về người ấy và có thêm thời gian để nghĩ về bản thân và tương lai.
Mở lòng cho những mối quan hệ mới: Thay vì níu giữ một tình cảm không có kết quả, hãy mở lòng cho những mối quan hệ mới. Hãy cho bản thân cơ hội gặp gỡ và tìm hiểu những người khác. Biết đâu bạn sẽ tìm thấy một người phù hợp và có được tình cảm vẹn tròn.
Hy vọng bài viết đã giúp bạn hiểu thêm về yêu đơn phương là gì, một loại tình cảm đẹp đến đau lòng của con người. Yêu đơn phương là một trải nghiệm thú vị trong cuộc sống. Điều quan trọng là bạn cần học cách đối mặt với nó một cách tích cực và trưởng thành. Hãy nhớ rằng bạn xứng đáng được yêu thương và hạnh phúc. Đừng quên cập nhật liên tục những bài viết mới nhất, hấp dẫn nhất tại voh.com.vn - Sống đẹp.
Trong cuộc đời, đôi khi chúng ta có những khoảnh khắc chỉ muốn dành riêng cho một người bạn. Một người bạn thân hơn người bạn thân, thương hơn một người anh, quý hơn một người bình thường. Nói chung là người bạn mà bao năm qua dù ở đâu, dù lúc nào, dù vui hay buồn, dù đi cà phê với nhau hay không, dù liên lạc hay đứt đoạn mình vẫn luôn nghĩ rằng đó là người bạn, khi cần có thể nhấc máy ngạc nhiên rằng: sao không thể nào nguôi nhớ về nhau?
Đời người, người ta gọi đó là “tri âm”, Hoàng Tử Bé gọi là “bạn thiết”. Và tôi gọi đó là người trong bóng mình.
Huế nhỏ tự xưa đến bây giờ. Nhưng Huế có cái thẳm sâu tâm hồn không thước tấc nào đo tới được. Nên người Huế sống ở Huế, lâu dần thấm nhiễm niềm vời vợi khôn nguôi. Đi dưới Huế xanh, bạn bè bốn phương tám hướng khen Huế đẹp, tôi cười mà rằng, nơi khác còn nhiều chỗ đẹp hơn. Trôi trên đò dọc sông Hương chiều tím như thơ, bạn bè xuýt xoa Huế là nàng thơ áo tím, tôi cười rằng nếu gặp giai nhân xứ khác, người ta cũng quên mất nàng thiếu nữ Hương Giang này mất thôi. Ăn một món ngon, tôi đồ rằng sơn hào hải vị khắp thế gian này nơi đâu cũng có. Nhưng tôi e rằng một điều, cái thăm thẳm tâm hồn nhu mì mà cương nghị trong trái tim và đôi mắt người nữ, thì phải là “một đêm đàn Huế trên sông lạnh” – phi Huế ra, bất xứ nào thành!
Đó là đôi mắt đàn tranh trên phím loan chập chùng, tiếng nỉ non, réo rắt của điệu tương tư khúc cất lên từ giọng hò hanh khô mà thánh thót, cao vút non ngàn rồi hạ xuống vực sâu. Tôi đã từng nghe tiếng ca này trên sông Hương một đêm trăng tàn lạnh ngác ngơ đôi mắt người thiếu phụ. Tiếng ca tan ra cùng sóng lan mạn thuyền, la đà cùng sương khuya và ngọn đèn mờ tỏ không gian u hoài làm nên một “thanh âm Huế” không nơi nào có được.
Tôi gọi đó là thanh âm Huế của riêng tôi.
Hoài mang thanh âm Huế đi khắp nơi, sẻ chia với nhiều người xa Huế, bạn cũ đã mừng vui mà thốt lên khi có dịp trở về ngang qua những “Đêm Huế”, chứng kiến những thanh âm bắt đầu “mọc” lên những bờ bến dọc đôi mạn Hương giang. Tôi đã bắt gặp Huế tuổi trẻ của tôi trong một đêm lang thang bến gỗ Cầu Lim, nơi ngày xưa mang cái tên “Xẹc” giản dị, quen thuộc mỗi lần hẹn hò, đã từng là chỗ ngồi một phần người trẻ tuổi của Huế.
“Xẹc” ba mươi năm trước là nơi bao tâm hồn văn nhân thi sĩ Huế chọn làm nơi trú ngụ cho những câu thơ bềnh bồng khói sương rất Huế. Nơi gốc si già giờ còn chung thủy đứng, biết bao đôi mắt mơ màng, biết bao trái tim rung cảm, biết bao cuộc gặp gỡ trong bắc ngoài nam của lớp đàn anh văn nghệ sĩ trước dìu dắt lớp đàn em nhỏ theo sau. Ở đó, những chiều nắng loang, những câu thơ ra đời dẫu chưa biết để làm chi. Nhưng tôi chắc một điều, Huế không có thơ, không có nhạc, không có họa… e rằng người ta bớt thương Huế mấy phần. Mà Huế tự lúc nào không biết, khi định danh mình đã mang một danh xưng “Huế thương” đi khắp chốn. Hôm nay tôi cũng đi lại nơi này, cùng đôi mái tóc hoa râm và đuôi mắt đốm bạc, và bắt gặp những âm thanh tươi trẻ tan rộng cùng không gian. Lựa một chỗ ngồi trên bậc thềm cầu gỗ, chúng tôi ngồi say sưa hòa theo tiếng hát của tuổi trẻ, trong veo, hồn nhiên và tươi mới… Tuổi trẻ của chúng tôi đã từng ở nơi đây. Giờ đây, những thế hệ tuổi trẻ tiếp theo lại đến đây, lại làm cho quãng sông ngân lên tiếng hát dòng Hương, theo nhịp điệu mới của thời đại. Âm mái nhì mái đẩy hôm nào để biến tấu qua những nốt nhạc rộn rã tươi tắn hân hoan.
Tôi nghe Huế ngày xưa trỗi lên khúc ca của ngày mới.
Và lúc đó, tôi nghe thanh âm tiếng chuông chùa gieo xuống ngấn nước Hương giang trôi về cửa bể sông hồ.
Với xứ này, dẫu một ngàn thanh âm đọng lại, thì tiếng chuông chùa vẫn chưa bao giờ là thanh âm lẫn cùng bất cứ tiếng động cuộc sống nào. Huế có nhạc, họa, thơ thì Huế cũng phải có cả tiếng chuông chùa mỗi sớm tan trong sương, mỗi chiều hòa theo khói và lặng lẽ trong hương trầm mỗi đêm khuya. Không biết đã bao nhiêu lần, tôi đưa người bạn xa xứ của mình đi dọc hai triền sông chỉ để lắng nghe khúc sông nào tiếng chuông chùa lắng xuống sâu trong lòng nước nhất? Mê mẩn trước màu nước chuyển mình huyền ảo trên chặng Bằng Lãng mơ màng, tôi giật mình khi nghe tiếng chuông rơi xuống mặt nước, không tan ra mà lặn xuống, chìm dần mơ hồ xuống đáy sông sâu. Một chiều mùa hạ màu tím hồng, tôi đã chứng kiến giọt chuông lặn xuống sông mất hút khi đứng nhìn từ triền đồi Hà Khê. Câu ca dao xưa có gió đưa cành trúc la đà để tiếng chuông Thiên Mụ ngân nga khắp chốn, thì hôm nay một chiều đứng gió, mây tụ hội về dâng tặng mắt đời một vầng sắc tím hồng tươi tắn, rồi tiếng chuông chùa bí ẩn im lặng chìm xuống đáy sông như mang theo nụ cười huyền diệu của Mụ Trời thuở Chúa Tiên mở cõi.
Huế cho tôi những khoảnh khắc đẹp đến sững sờ.
Và bởi từ đó, tôi nhận ra rằng, trong đời sống của chúng ta, khi mình biết giữ thanh âm xứ sở trong đôi mắt và trái tim, thì dẫu có đi ngàn nơi, ngắm ngàn chốn, sống ngàn năm, vẫn đẹp nhất là khoảnh khắc tiếng nói nội tâm của mình hòa vào thanh âm của vùng đất mình đang hằng ngày đêm gắn bó.
Tôi gọi đó là thanh âm Huế của riêng mình. Như một cách nối Huế tự ngàn xưa lại với Huế hôm nay.